Với đề tài em hãy tả một em bé đang độ tuổi tập nói tập đi. Ở độ tuổi này, rất nhiều trong chúng ta có em đang ở độ tuổi tập nói, tập đi. Những bé ở độ tuổi này rất dễ thương và kháu khỉnh. Vì thế, nhiều thầy cô giáo thường ra đề yêu cầu làm bài văn tả em bé tập nói tập đi. Dưới đây là những bài văn mẫu hay mà chúng tôi đã chọn lọc và tổng hợp, mời các em học sinh tham khảo!

Dàn ý bài văn tả em bé tập nói tập đi

Mở bài

*Giới thiệu em bé định tả.

Thân bài

*Tả bao quát:

  • Em bé bao nhiêu tuổi?
  • Em bé là bé trai hay bé gái?
  • Tên em bé là gì?

*Tả chi tiết:

-Ngoại hình:

  • Gương mặt: bầu bĩnh, đáng yêu, hai má ửng đỏ.
  • Đôi mắt: long lanh, to tròn.
  • Miệng: như nụ hồng chúm chím, khi cười để lộ má núm đồng tiền vô cùng dễ mến.
  • Quần áo: bé mặc một chiếc áo dài truyền thống.

-Tính tình:

  • Bé rất hay cười.
  • Em rất ngoan, ai bế cũng được.
  • Gặp ai bé cũng vẫy vẫy tay ra vẻ chào.
  • Em rất thích kẹo, nhìn thấy kẹp là chạy ngay tới xin.
  • Được ai thơm má bé đều quay lại mở to đôi mắt rồi vẫy tay tỏ vẻ vui mừng.

-Hoạt động:

  • Đang tuổi tập nói nên thi thoảng bé phát ra những âm gọi non nớt: “mẹ…mẹ”
  • Bé mới biết đi nên thi thoảng còn hay ngã, cần người lớn phải dắt.
  • Dáng bé bước đi nghiêng ngả trông rất đáng yêu.
  • Thi thoảng đi mệt bé lại ngồi phịch xuống đất, huơ huơ tay đòi mẹ ra bế.
  • Tay chân bé lúc nào cũng hoạt động, dường như bé không thể ngồi im được.

Kết bài

*Nêu cảm nghĩ và ấn tượng của em về bé.

Tả một em bé đang tuổi tập đi tập nói lớp 5 | Tập làm văn lớp 5

Top 20 bài văn mẫu tả em bé tập nói tập đi chọn lọc hay nhất!

Dưới đây là top 20 bài văn mẫu tả em bé tập nói tập đi chọn lọc hay nhất dành cho các em học sinh tham khảo!

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 1

  Có bao giờ chúng ta tò mò và thử tưởng tượng về những bước đi đầu tiên, tiếng nói đầu tiên trong cuộc đời mình hay chưa? Em cùng từng rất tò mò về điều đó cho tới khi em trai của em ra đời. Bé đang tuổi tập nói tập đi, khoảnh khắc nhìn thấy bé bước đi, bé tập nói, em dường như đã nhìn thấy chính mình ngày trước. Khoảnh khắc ấy thật tuyệt vời biết bao.

  Em trai em tên Anh Quân. Bé đến với cuộc sống xinh đẹp này từ hơn chín tháng trước, năm nay bé bước vào độ tuổi đáng yêu nhất của một đứa trẻ – tuổi tập đi tập nói. Bé có làn da trắng mịn, mềm mại rất đẹp. Khuôn mặt tròn tròn với hai má phúng phính, hồng hào như chiếc bánh bao, chọc mọi người nhìn thấy chỉ muốn cắn yêu một cái. Anh Quân khi sinh ra thì nhỏ xíu, vậy mà chẳng mấy chốc liền trở nên bụ bẫm, mập mạp. Thân hình bé mũm mĩm, tròn tròn như cục bông nhỏ, hết sức đáng yêu. Hai mắt bé to tròn, đen láy, miệng lúc nào cũng chúm chím như bông hoa nhỏ. Mỗi khi cười lên là lại khoe ra cả lợi hồng hào, hai mắt híp lại khiến cả nhà bật cười vui vẻ. Khoảng thời gian này, Anh Quân bắt đầu tập nói, tập đi nên lúc nào rảnh rỗi là em lại có mặt bên bé. Cùng bố mẹ  em dạy bé những bước đi đầu tiên.

Mỗi lần bé tập đi, cả nhà em đều dõi theo từng bước chân của bé. Bé bước đi những bước đầu tiên trong sự dìu dắt ân cần của mẹ. Hai bàn tay nhỏ mập mập bấu chặt lấy hai tay mẹ, tập tễnh bước những bước nhỏ xíu theo sự hướng dẫn của mẹ. Mỗi lần bé  bước đi thân hình mũm mĩm của bé lại xiêu vẹo theo sau, trông đáng yêu như một chú lật đật tí hon.

Khi những bước chân dần vững vàng hơn, mẹ thử buông tay bé ra. Anh Quân loạng choạng ngả nghiêng giống như người say rươu, rồi cũng có lúc bước không vững, ngã phịch xuống sàn. Đôi mắt đen láy ngay của bé lập tức long lanh ngấn nước rồi bé khóc òa lên vì đau rất đang thương, em chỉ muốn chạy ngay đến ôm lấy bé. Nhưng bố bảo phải để bé tự đứng lên, Anh Quân khóc một lát rồi nín, giương đôi mắt còn vương nước nhìn mọi người cổ vũ, dang hai tay, vụng về đứng dậy bước tiếp. Bé thật kiên cường biết bao! Thời gian trôi đi, bé đã bước đi được dài hơn, vững vàng hơn. Vừa đi miệng vừa cười toe toét, có vẻ thích thú lắm.

Tập đi, Anh Quân còn tập cả nói. Từ đầu tiên bé nói là mẹ, giọng nói ngọng nghịu dài ra khiến cả nhà giật mình, mừng rỡ. Bé bắt đầu tập nói những từ đơn giản nhất, gọi ông gọi bà, gọi bố, mẹ và cả chị là em. Bé nói không được rõ ràng, nhưng cứ bi ba bi bô suốt ngày. Nghe được một từ mới lạ là ngay lập tức bắt chước nói theo, có khi ê ê a a làm cả nhà chẳng hiểu gì. Mỗi khi bé gọi đúng, cả nhà đều mừng rỡ vỗ tay cổ vũ, dường như cu cậu biết mình được khen, cười đầy tự hào, dụi dụi vào người mẹ làm nũng, tỏ vẻ xấu hổ rất dễ thương. Nhìn những bước đi chập chững và nghe những tiếng nói non nớt thơ ngây đầu tiên của Anh Quân, em cảm thấy thật hạnh phúc.

  Anh Quân tập đi tập nói thật sự dễ thương cà tinh nghịch. Bé chính là thiên thần, là niềm hạnh phúc nhỏ bé của gia đình em. Những bước đi đầu tiên, những câu nói đầu tiên ngây ngô và chập chững chính là hàng trang đầu tiên theo bé bước vào đời, mở ra cả chặng đường dài của tương lai sau này trong cuộc đời bé.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 2

  Mới ngày nào mẹ em mang bầu, cả nhà đều háo hức mong chờ em bé ra đời. Giờ đây bé Ngọc đã sắp tròn một tuổi, em rất thông minh và đáng yêu. Cả nhà luôn yêu thương và theo dõi sự lớn lên của em mỗi ngày.

  Em gái của em tên là Nguyễn Minh Ngọc, ở nhà mọi người thường gọi em là bé Mun. Làn da em trắng hồng, mịn màng. Mái tóc của em mỏng, có những sợi tóc mềm mại màu nâu nhạt, được mẹ em cắt tỉa gọn gàng, thi thoảng em cài chiếc nơ hồng thật xinh. Khuôn mặt em bầu bĩnh, tròn trịa với đôi má phúng phính ửng hồng. Em thích nhất là đôi mắt của em Mun, to tròn và đen láy, trong veo như giọt sương sớm ban mai. Mỗi khi em cười, đôi môi đỏ của em chúm chím để lộ những chiếc răng sữa đầu tiên đang nhú lên từng ngày. Em bé cao khoảng 80 cm, trông rất bụ bẫm và đáng yêu.

Em Mun tuy mới một tuổi nhưng em khá hiếu động. Em đã biết bò vững và khá nhanh, em thường bò khắp nhà để khám phá mọi vật xung quanh. Em bé rất thích những đồ chơi nhiều màu sắc, nhất là những chú gấu bống nhỏ xinh. Những khi muốn lấy một đồ vật ở xa, em chập chứng đứng bám vào tường hay cạnh bàn để men theo. Bố mẹ muốn em tập đi nên mỗi ngày đều dắt em tập bước. Bàn chân nhỏ của em bé còn chưa đứng vững trên mặt đất nên bước đi còn chập choảng, trực ngã. Mẹ khẽ bỏ bàn tay bé xíu của em ra để em dần dần quen nhưng em ngã phịch xuống đất. Thấy mọi người cười, bé sẽ khóc ré lên. Khi mọi người cổ vũ vỗ tay, em lại cười hồn nhiên thích thú và tự mình tập đứng lên.

Những ngày gần đây, em Mun đã bắt đầu tập nói. Bé đã biết nói từng tiếng một: Ba, bà, mẹ, cây, hoa, măm… Nghe mọi người nói gì là Mun lại cố gắng nói theo. Cái giọng ngọng nghịu, non nớt của bé mới dễ thương làm sao! Em bé còn rất thích những bài hát dành cho trẻ thơ, mỗi khi nghe tiếng nhạc em đều thích thú reo lên, tay chân em cũng múa theo và miệng ê a hát theo.

  Chỉ còn vài ngày nữa là em Mun tròn một tuổi. Cả nhà em đều rất háo hức chuẩn bị cho bé những món quà ý nghĩa, mẹ e đã mua cho bé chiếc váy màu trắng lộng lẫy như cô công chúa để chụp ảnh nhân kỉ niệm ngày sinh nhật đầu đời của em. Riêng em tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương và chăm em bé giúp bố mẹ. Mong bé sẽ ăn ngoan chóng lớn, sớm trở thành em bé ngoan của cả gia đình.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 3

 Cuộc sống thường mang đến cho chúng ta những món quà bất ngờ nhưng vô cùng quý giá. Đó là điều mà mẹ thường nói với em về em gái Hạ Như đang tuổi tập đi tập nói của em. Hạ Như chính là món quà bất ngờ đáng quý của gia đình em.

  Hạ Như là con út trong gia đình em, năm nay vừa tròn một tuổi. Hạ Như là một bé gái đáng yêu và tinh nghịch. Bé có mái tóc mềm mại như tơ, màu nâu nhạt tựa như những con búp bê xinh đẹp. Hạ Như mũm mĩm, khuôn mặt tròn và hai má phúng phính hồng hồng như bánh bao nhỏ, da mịn màng khiến người ta nhìn thấy là muốn nhéo yêu một cái ngay lập tức. Đôi mắt bé to tròn, đen lay láy, lúc nào cũng long lanh lấp lánh như viên ngọc quý. Chiếc mũi bé nhỏ nhỏ xinh xinh, cái miệng hồng hồng cằn mọng. Mỗi khi cười lại để lộ ra hai chiếc răng thỏ cùng hàng răng thưa chưa mọc hết, trông vừa buồn cười vừa dễ thương vô cùng.

Đang tuổi tập đi tập nói nên hàng ngày, gia đình em thường cùng nhau hướng dẫm bé bước đi, nói những từ ngữ đơn giản. Khoảnh khắc đó đáng yêu và rất vui vẻ. Đôi chân bé ngắn ngắn, mập mạp nhưng vì còn nhỏ nên đứng chưa vững. Khi tập đi, bố mẹ phải ở bên đỡ và dắt hai tay nhỏ xíu của bé. Lúc đầu Hạ Như bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo làm cả nhà được trận cười nắc nẻ, dần dần bé đã có thể loạng choạng bước theo những bước ngắn. Đôi khi bé sẽ ngã, đặt cái mông nhỏ phịch xuống đất nhưng không khóc, mọi người vừa vỗ tay cổ vũ vừa dang hai tay ra đón bé, bé liền cố gắng đứng lên.

Theo từng bước chân châp chững đầu tiên, thân hình mập mạp cùng hai chân ngắn của bé lắc lư, nhìn giống như con lật đật nhỏ bé, đáng yêu vô cùng. Vừa bước đi, miệng bé vừa cười toe toét ra vẻ tự hào lắm. Hạ Như ngày nào cũng chăm chỉ tập đi, đi hết mọi ngóc ngách trong nhà. Đến bây giờ, bé đã có thể đi được một đoạn dài mà không cần ai đơ, vừa đi vừa cười, hai tay nhỏ quơ quơ thích thú.

Vừa tập đi, Hạ Như còn tập nói nữa. Lúc đầu, bé chỉ ê ê a a, nói chuyện mà cả nhà chẳng ai hiểu gì cả. Mẹ dạy bé nói những từ đơn giản như “mẹ” “bố” “bà” “chị”. Ôi chao, Hạ Như bập bẹ nói theo từng từ một, có từ phát âm được có từ mãi không nói được. Cái giọng non nớt ngọng líu lô của bé vang lên khiến nhà em lại cười vui vẻ. Bé không để ý đến điều đó, ngày ngày cứ bi bô nói đi nói lại những từ mình được học. Dần dần bé nói được rõ hơn, gọi mẹ gọi bà rõ ràng, những lần như vậy mẹ em lại mỉm cười đầy hạnh phúc.

Bé bắt đầu tập nói những câu dài hơn. Mỗi lần người khác nói từ mới, bé sẽ nghiêng đầu, ngây ngô lặp lại từ đó, còn bé xíu mà đã ham học hỏi rồi. Gia đình em rất vui mừng vì Hạ Như ngày càng nói sõi hơn, biết chào hỏi mọi người, rất ngoan ngoãn. Đối với em, được chứng kiến từng khoảnh khắc em gái em tập đi, tập nói là điều hạnh phúc biết nhường nào. Qua hình ảnh chập chững bước đi, bi bô tập nói của bé, em dường như thấy được bản thân mình ngày trước cũng từng ngây ngô và đáng yêu như thế.

Có Thể Bạn Quan Tâm:  Top +12 Bài Văn Thuyết Minh Về Sông Hương Ngắn Gọn Hay Nhất

  Hạ Như hoạt bát và dễ thương, bé là thiên thần nhỏ quý giá của gia đình em. Cảm giác hạnh phúc khi bé gọi “chị” đầy ngây ngô dường như vẫn còn vương vấn đâu đây. Em luôn hi vọng Hạ Như sẽ nhanh chóng bước đi vững vàng và nói được nhiều hơn để em được đưa bé đi chơi và trò chuyện với bé nhiều hơn.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 4

  “Bé bé bồng bông, hai má hồng hồng..”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Xíu. Bé đang ở tuổi tập đi, tập nói. Xíu là cháu gái gọi em bằng cô.

 Bé Xíu có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phính của em.

Đầu bé Xíu hơi thon thả, nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hạt nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong cong, cùng với đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé vỗ vào má em lúc em bế Xíu.

Bé đi chưa vững vậy mà bé rất thích chạy, đôi lúc còn đòi chơi lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra đón, chân bước loạng choạng, băng xiên, hai tay vỗ mừng, cười toét miệng gọi mẹ. Bé bạn em đến chơi cùng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng duyên dáng hát ca, đôi chân xinh xắn bước chưa vững, em thấy thương bé vô cũng, cứ muốn cắn vào cái miệng bé mỗi lần bé ngồi lên xe gọi “i…o, i… o”.

  Xíu là niềm vui của gia đình. Vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em chạy liền đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 5

 Bé Miu là con của dì Năm em, bé vừa tròn mười hai tháng. Khi em đến chơi, bé đang đứng trên chiếc nôi gỗ, giậm chân, nũng nịu giơ tay ra đòi bế. Em dang tay đón bé vào lòng.

  Hôm nay bé được mặc một chiếc váy đầm ngắn màu xanh da trời, trước ngực có kết ren trắng và thêu hoa rất xinh. Da bé trắng hồng, mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất dễ thương. Em thích hôn thật nhẹ vào chiếc má phúng phình ấy để bé cười lên như nắc nẻ. Cặp mắt bé lúc nào cũng mở to, tròn đen lay láy như hai hạt nhãn. Chiếc miệng với đôi môi hồng tươi tắn luôn nhoẻn cười để lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng muốt trông dễ yêu làm sao! Nhìn xa, trông bé như con búp bê biết khóc biết cười trong tủ kính ở hiệu bán đồ chơi ngoài phố.

Nhiều khi em lại thấy bé giống chú hề lật đật không lúc nào yên một chỗ. nhất là lúc tập lật, tập ngồi. Đến khi bé được hơn mười tháng, bắt đầu bập bẹ tập nói, bé thường bắt chước các chị làm đủ các động tác, cử chỉ, kể cả nói từng tiếng rất ngộ nghĩnh dễ yêu. Bé rất hay cười mà cũng lại hay khóc nhè! Chiều chiều em hay bồng bé đi chơi, tập cho bé đi từng bước chập chững. Chưa đi vững mà lại thích đi nhanh nên cứ té hoài. Bây giờ em đã tập cho bé đi được năm bước rồi. Ngày nào đi học về em cũng ghé chơi với bé một chút, khi em đi bé khóc sướt mướt đòi theo, thương làm sao!

  Em rất yêu bé, cố gắng dạy bé nói, tập bé đi cho vững, chơi đùa với bé để bé không nhõng nhẽo với dì và mau chóng biết thêm nhiều điều khác nữa.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 6

  Hễ đến thứ bảy là em thấy lòng nôn nao, mong cho mau đến chủ nhật. Chủ nhật, em được ở nhà ngoại cả ngày để chơi với em bé Nhím.

  Là con gái út của dì, bé Nhím năm nay được hai tuổi. Bé đứng cao tới bụng em, dáng người bụ bẫm. Mái tóc dài được tết thành hai bím rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Gương mặt tròn, sáng nổi bật đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn cùng đôi mi cong vút như mi giả của các diễn viên hát tuồng. Chiếc mũi xinh xinh, hơi hếch một tí nằm phía trên cái miệng nhỏ nhắn có đôi môi chúm chím hồng, hệt thoa son; bên dưới là chiếc cằm đôi thật xinh xắn. Nước da trắng hồng, cổ tay cổ chân ú na ú nần của bé sao mà nựng nịu. hôn hít mãi vẫn còn ghiền.

Nhìn bé tập đi mới thật là thích. Bàn tay nhỏ xíu với các ngón tay búp nạ nắm chặt tay em, bước chập chững vài bước đã vội buông ra. Chập choạng, lảo đảo như người say rồi té phịch xuống đất. Thấy mọi người cười, bé sẽ khóc ré lên. Nếu được cổ vũ, động viên và khích lệ, bé sẽ tự đứng lên rồi đi tiếp như chưa hề có gì xảy ra.

Bé nói được rất nhiều từ một tiếng và hai tiếng như ba, chị, đi chơi, thú nhún v.v… Một số tiếng trọ trẹ phát ra từ miệng bé khiến cả nhà rất vui. Bé ăn và ngủ rất ngoan, đúng buổi và đúng giờ.

  Gia đình nào có trẻ em là gia đình ấy có niềm vui, có hạnh phúc. Em sẽ thường xuyên đến chơi với

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 7

  Hè năm nay, cô chú tôi có về quê và cho cả em Ruby về nữa. Tôi thích lắm vì tôi rất quý Ruby, rất muốn được chơi cùng em.

  Em Ruby năm nay đã được một tuổi rưỡi. Trông em đáng yêu lắm. Hai bím tóc tơ suôn mượt lúc nào cũng được buộc chổng lên, ngoe nguẩy theo mỗi bước đi của em. Khuôn mặt em tròn với nước da căng mịn, trắng hồng như búng ra sữa. Tôi nhìn rất muốn vuốt ve khuôn mặt đáng yêu ấy. Đôi mắt em to, tròn, hai mí với lông mi cong cong. Một vẻ đẹp rất cuốn hút mà vẫn rất tự nhiên. Cái miệng em nhỏ nhắn, phớt hồng, lúc nào cũng chúm chím như nụ hồng e ấp chỉ chờ dịp khoe nở. Tôi rất thích bé Ruby cười. Em cười tươi và duyên lắm, để lộ ra hai răng sữa mới mọc trông đáng yêu như búp bê vậy.

Hè năm nay, em ở lại nhà tôi một tuần, tôi có dịp chơi với em Ruby nhiều hơn. Ruby rất thích chơi búp bê. Hai chị em tôi thường ngày ngày đem búp bê ra chơi với nhau. Ở quê vốn nuôi rất nhiều gà con. Ruby lại cũng rất thích gà con. Tôi thường xin mẹ bắt gà con lên hiên để cho em vuốt ve. Ánh mắt em tròn xoe, nụ cười khúc khích, tay vuốt vuốt mỗi khi tôi để gà con cạnh em. Mỗi buổi chiều, cu Bin hay mang bóng sang nhà tôi đá. Ruby thường chạy theo quả bóng của cu Bin.

Đôi chân non nớt với những bước đi chưa vững chãi, nhiều lúc em không giữ được thăng bằng, suýt ngã nhưng lại vẫn tiếp tục giữ thăng bằng để chạy tiếp. Hình như Ruby mạnh mẽ lắm, rất ít khi em khóc. Mấy lần tập đi, chẳng may bị va vào cái ghế nhựa, em chỉ cười rồi lại lon ton đi tiếp. Những ngày mẹ sang thăm nhà các bác, em cũng không khóc khi phải xa mẹ mà ngoan ngoãn ở nhà nghe tôi dạy nói. Cái giọng trong trẻo mỗi khi em nói : “Con yêu mẹ! ” dù ngọng líu nhưng nghe vẫn đáng yêu lắm.

  Tôi thích Ruby cũng bởi sự ngây ngô, dễ thương như thế. Hi vọng em mau ăn chóng lớn để những năm sau em về, tôi sẽ dẫn em đi chơi khắp làng quê thân yêu này.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 8

 Trong gia đình em có một nàng công chúa nhỏ đáng yêu là bé Thu Hà. Em đã được 24 tháng tuổi.

  Thu Hà thật bụ bẫm nên trông bé như một chú gấu bông xinh xắn, dễ thương. Tóc em là tóc tơ, lưa thưa như những ngọn cỏ non mới mọc bay trong gió. Khuôn mặt Thu Hà tròn trịa, bầu bĩnh trông thật đáng yêu. Em có làn da mịn màng, hồng hào như một thiên thần nhỏ dễ thương. Cặp mắt tròn xoe, đen láy dưới hàng lông mi cong và dài của Thu Hà ánh lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Nó khắc sâu vào tâm trí em dễ dàng như sự hồn nhiên, trong sáng của trẻ thơ. Cái mũi của nàng công chúa Thu Hà hơi tẹt trông yêu ơi là yêu!.

Em có má bầu lúm đồng tiền hồng hồng phính ra hai bên như hai quả cà chua khiến ai đi qua cũng chỉ muốn bẹo mấy cái.Trên đôi môi đỏ thắm, chúm chím của Thu Hà hay rạng ngời nụ cười tươi tắn y như nụ hoa xinh vừa hé mở. Và mỗi khi nụ hoa ấy bung nở thì để lộ năm cái răng trắng nõn của bé. Em có đôi bàn tay mũm mĩm hình búp măng cứ nắm chặt vào nhau, ngọ nguậy như những con sâu đo. Trên đôi bàn tay trắng trẻo ấy được mẹ đeo cho chiếc lắc vòng bạc óng ánh rất đẹp. Ở nhà, miệng em bi bô suốt ngày không lúc nào nghỉ.

Nàng công chúa nhỏ đáng yêu của em không những dễ thương mà còn rất ngộ nghĩnh. Mỗi lần không vừa ý điều gì hay bị trêu là Thu Hà lại giả vờ khóc, úp mặt xuống gối rồi đợi mọi người đi lại ngẩng đầu lên, nom thật buồn cười! Mỗi khi tập đi, mẹ và bà phải đỡ bên cạnh nếu không bé sẽ ngã. Thu Hà đi lẫm chẫm, vài bước rồi lại đòi bò.

Đặc biệt, mỗi lần ăn em lại tự xúc cháo bằng thìa nhưng đang ăn thì cô bé tinh nghịch này lại vứt thìa và bò đi chơi chỗ khác. Bé mỗi lần ăn lại nhai chóp chép trông thật ngộ! Những lúc như vậy Thu Hà lại dang rộng hai chân ra ôm chọn cái mâm. Em thường hay cho bé tập vẽ nhưng mỗi khi vẽ cô bé nghịch ngợm này lại vẽ ra những nét nguệch ngoạc trông rất buồn cười.Những lúc như vậy, Thu Hà ngỡ em chê xấu nên lại lăn ra ăn vạ đòi mẹ. Lúc ấy, mắt em húp lại thật đáng yêu! bé rất thích xem phim hoạt hình. Mỗi lần được xem lại reo hò sung sướng.

 Em rất yêu quý Thu Hà – cô công chúa nhỏ đáng yêu luôn mang lại niềm vui cho ngôi nhà của em.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 9

  Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất chính là Huyền – em gái của em. Ở nhà, mọi người gọi Huyền bằng một cái tên rất vui là Miu.

  Gia đình em đã tổ chức sinh nhật một tuổi của Miu. Miu rất xinh trong bộ quần áo mà ba đã mua mừng sinh nhật bé. Dù hơi mập nhưng Miu cao và khỏe mạnh. Bé có gương mặt tròn, bầu bĩnh, trông ngộ nghĩnh và dễ thương. Làn da trắng trẻo cùng với đôi má hồng hồng làm cho Miu càng đáng yêu hơn. Đôi mắt bé long lanh, đen láy như chứa đựng những giọt nước. Đôi mắt ấy càng đẹp hơn nhờ hàng mi cong vút.

Miu đang tập nói nên bé rất thích nói. Những tiếng đầu tiên mà bé nói được “ba, má, ông, bà”. Mỗi khi nói một từ nào đó, Miu thường nói liên tục từ đó như “ba. ba, ba” hay “má, má, má” làm cả nhà ai ai cũng thấy vui và buồn cười. Tuy Miu mới nói những từ đơn giản nhưng mỗi lần Miu nói được từ nào thì cả nhà đều vỗ tay hoan hô. Còn em thì thấy rất hạnh phúc mỗi khi nghe Miu gọi: “Thành ! Thành!”. Ở nhà, ai cũng thích dạy Miu múa hát. Mặc dù bé chỉ có thể “a…. a…. i… i…” và múa thì khua khoắng hai tay trông rất buồn cười.

Miu cũng đang chập chững những bước đi đầu tiên. Thoạt đầu, bé phải bám vào tường hoặc ai đó để tập đi. Dần dần, bé bước từng bước một, chậm rãi nhưng không còn phải bám vào đâu cả. Mẹ em thường đặt Miu ở cách chỗ mọi người ngồi khoảng chục mét, Miu đi từ từ đến chỗ mẹ, rồi lại đến chỗ ba, đến chỗ em. Miu cố gắng đi từng bước một. Người bé nghiêng bên này, nghiêng bên kia.

Khi đến gần bên em, Miu ào thật nhanh vào lòng em như sợ em chạy mất. Cứ thế, bé tập đi trong tình thương yêu của gia đình. Miu ăn rất nhiều. Một bữa em có thể ăn một bát. Em rất thích ngắm Miu ngủ, bởi lúc đó trông bé rất đáng yêu. Có những lúc ngủ mơ, đôi môi bé nhỏ của Miu lại nở một nụ cười chúm chím. Có lẽ trong giấc mơ của bé luôn đầy niềm vui.

  Em rất yêu quý Miu bởi bé rất xinh và dễ thương. Mỗi khi tan học, em chỉ muốn về nhà ngay để được nghe những tiếng “Thành! Thành!” đáng yêu của bé.

Có Thể Bạn Quan Tâm:  Top +15 Bài Văn Phân Tích Phương Định Trong Những Ngôi Sao Xa Xôi

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 10

  Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng sẽ từng trải qua khoảng thời gian tập đi, tập nói từ khi sinh ra còn là một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành. Và cháu trai tôi cũng vậy, nó là một đứa bé đang tuổi tập nói tập đi với những khoảnh khắc đáng yêu vô cùng.

  Cháu trai tôi tên thật là Gia Khánh, bé đã được chín tháng kể từ khi mới chào đời. Bé có làn da trắng nõn, mềm mại, khuôn mặt tròn với hai má phúng phính, ngấn thịt. Thằng bé khá bụ bẫm nên nó có một thân hình đầy đặn, tròn tròn như trái bóng khiến cho ai nhìn cũng chỉ muốn ôm ngay bé vào lòng. Đây là khoảng thời gian mà bé được dần tiếp xúc với việc tập nói, tập đi nên mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại qua nhà dì để cùng thằng bé tập đi, nói và được chứng kiến những giây phút đáng yêu vô cùng.

Mỗi lần bé tập đi, cả nhà đều dõi theo từng bước chân bé. Những bước chân đầu tiên của cuộc đời được dìu dắt bởi người mẹ thân yêu. Bé tập tễnh bước đi, mỗi lần bước là cả thân hình lại lon ton theo từng nhịp chân. Dần dần, bé đi mà không cần người đỡ nữa, cũng có những lần bé ngã, đôi mắt to, tròn, đen láy lại ngấn nước, bé khóc òa lên vì đau trông đáng thương vô cùng nhưng chú tôi bảo rằng, khi ngã phải biết tự đứng dậy mà không cần ai giúp, thế là thằng bé sau đó nín khóc dần và tự mình đứng lên trong sự cổ vũ và động viên của gia đình. Cho đến nay, bé đã có thể đi khá vững vàng và tràn đầy tự tin, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ còn miệng thì cười toe toét trông dễ thương làm sao.

Để tập nói, đó cũng là cả một quá trình với bé. Thằng bé ban đầu bập bẹ những tiếng cơ bản rồi dần dần nói được những câu dài khiến cả nhà tôi ai cũng vui mừng. Đôi khi nó nói sai khiến cả nhà lại được một phen cười đau bụng. Mỗi lần tập nói, cái giọng non choẹt còn hơi sữa lại vang lên lanh lảnh trong không gian, dường như cu cậu lúc nào cũng phấn khích sau khi biết nói được những câu chữ đơn giản nên ngày nào cũng nói liên hồi, hết nói chuyện với ông rồi nói chuyện với bà trông không khác gì ông cụ non đáng yêu.

  Em bé đang tập nói tập đi mới thật dễ thương và ngộ nghĩnh làm sao. Qua đó mới thấy, những câu nói đầu tiên hay những bước chân đầu tiên luôn là những điều quý giá nhất, mở ra cả một chặng đường tương lai sau này trong cuộc đời của mỗi người.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 11

  Cuộc sống xung quanh ta sẽ trở nên vui vẻ và đỡ buồn chán hơn khi có những tiếng cười, tiếng nói của những em bé dễ thương. Tôi cũng có một đứa em gái đang tuổi tập đi, tập nói, đó là người mà tôi yêu quý nhất trong gia đình.

 Em gái tôi tên là Thùy Dương, vừa tròn một tuổi kể từ khi sinh ra. Thùy Dương là một cô bé dễ thương và khá tinh nghịch. Con bé có mái tóc tơ đen óng ả, mềm mượt, lúc nào cũng để xõa như công chúa. Tuy còn nhỏ nhưng Thùy Dương cũng khá bụ bẫm, khuôn mặt cô bé tròn, hai bên má có ngấn phình ra cùng với làn da trắng hồng khiến ai nhìn bé cũng muốn cắn yêu một cái. Đôi mắt bé tròn, to đen láy, long lanh như hột nhãn, chiếc mũi nhỏ, xinh, cái miệng đỏ hồng, mỗi khi cười lại để lộ hàm răng chưa mọc hết, trông dễ thương vô cùng. Ngày ngày, Thùy Dương được bố mẹ cho tập nói, tập đi, mỗi lần như vậy, tôi lại được chứng kiến những khoảnh khắc đáng yêu của cô bé.

Khi tập đi, vì đôi chân chưa đứng vững, nên mỗi bước chân của An đều được bố mẹ đỡ, dìu dắt theo, rồi dần dần con bé đã có thể tập tễnh bước đi được một vài bước ngắn khiến cả nhà tôi vui mừng không thôi. Theo từng bước chân, cái thân hình bụ bẫm, tròn tròn của con bé lại bập bênh theo nhịp bước, trông giống như con lật đật nhỏ đáng yêu, miệng thì cười toe toét như hãnh diện, tự hào. Cũng có đôi khi bé ngã sõng xoài trên mặt đất, tuy nhiên nhờ sự cổ vũ, khích lệ của những người xung quanh, nó lại đứng lên và bước đi tiếp. Con bé luôn chăm chỉ tập đi, vậy nên đến bây giờ nó đã có thể đi được một đoạn dài mà không cần người đỡ. Bé An của tôi thật giỏi!

Tập đi là một chuyện nhưng khi Thùy Dương tập nói, cô bé lại khiến cho cả gia đình tôi có những khoảnh khắc cười vui vẻ. Mấy ngày đầu, cô nàng được mẹ dạy nói những tiếng đơn giản như “ba”, “mẹ”, “chị”,..Chao ôi, cái giọng non choẹt cất lên nghe mới đáng yêu làm sao! Dần dần cô bé được dạy những câu nói dài hơn, rồi học lại lời nói của những người xung quanh, nói theo khiến mọi người có những trận cười sảng khoái. Gia đình tôi đều rất vui mừng vì bây giờ bé đã có thể nói gần như sắp sõi được những câu giao tiếp cơ bản hàng ngày.

  Được chứng kiến những khoảnh khắc đáng yêu của em gái tôi khi tập nói, tập đi, tôi lại nhớ đến bản thân mình ngày trước, cũng đã từng có những khoảng thời gian non nớt và dễ thương đến vậy. Tôi hy vọng bé Thùy Dương sẽ ngày càng đi vững và nói sõi để có thể cùng tôi trò chuyện và đi chơi sau này.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 12

  Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ của gia đình em rộn rã tiếng cười vì dì Út về chơi bế theo Bon, con trai dì mới hơn một tuổi. Bé đang tập đi, tập nói rất đáng yêu.

  Bon mới chỉ mười lăm tháng tuổi, da trắng hồng, mịn màng như cánh hoa. Khuôn mặt bé bầu bĩnh, đôi mắt đen lay láy mở to thật đáng yêu. Đôi môi bé chúm chím như nụ hồng, miệng tươi tựa thoa son, trông thấy bé là muốn nựng ngay. Đầu Bon tròn trĩnh, rất xinh với mái tóc tơ mềm mượt, hoe hoe vàng nâu chứ không đen nhánh. Tay chân bé bụ bẫm, trắng trẻo.

Bé mặc áo thun kẻ sọc xanh trắng và quần ngắn màu xanh dương có dây đeo, trông bé như một chú lính thuỷ tí hon. Chú lính thuỷ này không đi trên tàu, chú đang chập chững tập đi và bi bô tập nói. Bon chưa đi được nhiều. Bé đi nhiều nhất là dăm bước rồi ngồi bệt xuống đất hoặc ngã ngay vào lòng mẹ, cười toe toét. Ấy thế mà bé rất thích tự mình đi, không chịu cho người lớn dắt tay. Bé vịn vào tay mẹ, đứng lên cho vững rồi rụt tay lại, muốn đi một mình.

Bé bước từng bước một, đôi chân bụ sữa dẫm lên nền nhà, tay bé vươn ra theo đà đi tới. Gắng đi được năm bảy bước, bé ngồi bệt xuống sàn nhà gọi mẹ rất to: “Ma ma… ma ma”. Bé nói tiếng “Ba” là rõ nhất còn những từ khác thì chưa được rõ ràng. Khi muốn ăn, bé nói: “Măm măm” nghe rất dễ thương. Bé cũng biết đòi bế đi chơi trong vườn. Khi muốn đi chơi, bé sà vào lòng em, một tay sờ mặt em, tay kia đập nhè nhẹ vào vai em rồi nói: “Đi, đi, đi…”. Nhân đó, dì út dạy bé nói tiếng “chị” nhưng bé chỉ nói được tiếng “xi” làm cả nhà lăn ra cười.

Bon ngủ ngày hai giấc. Bé ngủ dậy được mẹ cho bú rồi chơi một tí. Bé chơi lúc lắc, búp bê lật đật. Chơi chán, bé tụt xuống đất rồi vịn mép giường đi tới. Để bé tự đi, em đến trước mặt bé cách xe một tí rồi vỗ tay gọi, bé thả tay vịn giường bước nhanh ba bước rồi sà vào tay em. Em vỗ tay hoan hô bé rồi bế bé, hôn thật kêu lên má. Bé thích chí cười nắc nẻ rất dễ thương.

Dì út thường cho bé ăn cháo nấu với thịt và rau củ. Bon thấy chén cháo liền vỗ tay: “măm” làm cả nhà cười rộ lên. Em rất yêu Bon, thích nựng bé. Chơi với bé, em hôn bé thật kêu làm bé nhột, cười lên thích thú. Em rót nước, giúp dì cho bé ăn và chơi với bé. Bon rất ngoan, chơi chán, bé đòi bế lên giường và không cần võng đưa, bé nằm ình ra gối thiu thiu ngủ. Thật hay là bé không đòi mẹ, vì dì tập cho bé từ nhỏ, để dì tiện làm việc.

  Bác Hồ đã viết: “Trẻ em như búp trên cành – Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan”. Bon đúng là búp hồng trên cành mà cả nhà yêu thương, nâng niu, chăm sóc. Ở chơi một tuần, dì vào lại thành phố, vắng Bon, cả nhà đều nhớ bé.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 13

  Đối diện với nhà em là nhà cô Thanh. Cô Thanh có một em bé gái thật xinh xắn, dễ thương tên là Bảo Linh. Ai cũng yêu quý và âu yếm gọi bé bằng cái tên dễ thương là “Tít”.

  Năm nay, Tít vừa tròn một tuổi. Cái miệng nhỏ xíu luôn cười, làm lộ rõ mấy chiếc răng đang nhú như những hạt ngô non. Hai bàn tay mũm mĩm của bé thường vỗ vỗ vào nhau. Khi nào em nói: “Tít ơi, cho chị thơm một cái nào”, bé nghiêng nghiêng đôi má phím, trắng hồng để chờ đợi, trông thật đáng yêu. Bé có đôi mắt tròn, đen lay láy và trong veo như hồ nước. Mái tóc bé hoe hoe, mềm mại như tơ, nhìn bé giống như một cô búp bê tinh nghịch.

Nhiều lúc, như có gì vui lắm, bé cứ nói bi bô khiến ai cũng phải bật cười. Có lần, bé với tay lấy được thỏi son của mẹ, bé xoa hết lên mặt mũi. Trông bé lúc ấy như một chú hề ngộ nghĩnh. Tít đang tuổi tập nói, tập đi nên ai nói gì bé cũng bắt chước theo. Ai dạy bé “ạ”, bé cũng líu lô “ạ” theo. Nhưng bé chưa nói sõi nên nhiều lúc mẹ phải “phiên dịch” cho người khác hiểu. Cả ngày, bé hết “bà, bà” lại “mẹ, mẹ” mà không biết chán. Thấy em sang chơi nhà, cô Thanh bảo: “Tít ngoan, chào chị đi nào!”. Bé liền bập bẹ “chào chị”. Giọng bé cứ ngọng líu ngọng lô nghe đến là buồn cười.

Tít rất chịu khó tập đi. Bé đi lẫm chẫm, lò dò từng bước một. Sau mỗi một quãng đường ngắn, bé lại dừng lại, hai bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào nhau, miệng bi bô “Mẹ… mẹ… Hô… hô…” đòi mẹ phải vỗ tay hoan hô thành tích của bé. Được mẹ mua cho đôi giày mới, Tít thích lắm, cứ đòi đi giày mới bằng được để tập đi. Đôi giày của bé khi bước đi phát ra những tiếng “tít tít” nghe rất vui tai. Bước đi của bé còn chưa vững nhưng bé không muốn ai dắt tay đâu. Một mình bé dò dẫm từng bước. Gặp bậc thang, bé liền ngồi xuống, bò lên bậc rồi lại đứng lên đi tiếp. Đến lúc bé lon ton chạy, khúc khích cười, ai trông thấy cũng yêu, cũng muốn ôm chầm lấy bé.

  Em rất yêu quý Tít. Mỗi khi cô Thanh cho bé đi đâu chơi một hai ngày là em đã thấy buồn buồn, nhớ nhớ bé rồi. Em nhớ dáng đi chập chững, giọng líu lo như chim tập hót, cái miệng nhỏ xíu cười ngộ nghĩnh của bé. Em chỉ mong sao có bé bên cạnh để nô đùa cùng bé. Em luôn mong Tít hay ăn chóng lớn, khỏe mạnh.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 14

  Từ ngày có bé Hường, cả nhà em vui hẳn lên. Bé Hường là con chị hai em. Bé vừa tròn mười hai tháng tuổi, tuổi tập nói, tập đi. Trông bé rất đáng yêu.

  Bé có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng như trứng gà bóc. Hai má căng mịn, ai thấy cũng muốn hôn. Đôi mắt tròn đen như hai hạt nhãn. Khi bé Hường tập bước đi từng bước nghiêng ngả, thấy cả nhà em reo lên thì thích lắm, miệng cười toe toét để lộ mấy cái răng sữa vừa nhú. Nghe tiếng cười và lời động viên của mẹ “giỏi… giỏi”, bé bước nhanh hơn làm cho thân hình lắc lư như con lật đật.

Bé Hường thường mặc chiếc áo đầm màu hồng, mang tất màu hồng. Tóc của bé được cột bang chiếc nơ màu hồng nên mọi người thường gọi bé là bé “hồng”. Mỗi lần thấy mẹ đi đâu về là bé gọi “mẹ… mẹ…” nghe không rõ. Nhiều lúc bé nói ngọng làm cả nhà ai cũng cười, bé thích xem phim hoạt hình và ca nhạc. Mỗi lần thấy chương trình ca nhạc của thiếu nhi trên ti vi, bé cùng xoè tay múa theo.

Có người nói: “Tuổi thơ là tuổi thần tiên”. Đúng vậy, từ việc nói, đi, ăn, chơi của bé đều thể hiện nét ngây thơ . Bé Hường thích chơi búp bê, có lúc ôm cả búp bê lên giường ngủ. Bé lười ăn và còn bú mẹ, nhưng bé ngủ rất nhanh. Mỗi lần bé ngủ, khuôn mặt hiền như vầng trăng của bé trông thật đáng yêu. Mỗi buổi trưa hay tối, mẹ em nằm ôm vào lòng hát ru bé ngủ, bé ngủ nhanh lắm. Giấc ngủ thật ngon lành.

Có Thể Bạn Quan Tâm:  Top +12 Bài Văn Phân Tích 2 Khổ Cuối Bài Tràng Giang Hay Nhất

  Bé Hường là niềm vui của gia đình em, ai cũng cưng bé. Riêng em, em mong bé chóng lớn để cùng em đi học, cùng em xem phim hoạt hình.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 15

  “Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”. Bà em nói đúng bé Ly Na – cháu gọi em bằng cô ruột – vừa chín tháng tuổi đã lẫm chẫm tập đi và bi bô tập nói. Hằng ngày, bé mang lại cho cả nhà em những niềm vui ngộ nghĩnh.

Ly Na trông mới thật là xinh xẻo. Bé có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm, dễ thương. Khuôn mặt bé tròn trặn, nước da hồng hào, bụ sữa. Tay chân no tròn hằn rõ từng ngấn. Tóc tơ đen nhánh phủ kín trên đầu. Đôi mắt đen láy mở to như đôi hạt nhãn ít khi thấy chớp. Đôi má trắng hồng phúng phính, mỗi khi bé cười, hằn rõ đôi lúm đồng tiền va đế lộ ra hàm răng mới nhú răng ba chiếc răng sữa trông ngộ nghĩnh lạ.

Nửa tháng nay, Ly Na lon xon tập đi. Đôi chân bé chập chững từng bước ngắn Trông dáng người lắc lư, đầu chúi về trước của bé mới thú vị làm sao. Tuy bị té xuống hoài nhưng không lần nào bé khóc. Bây giờ, trước mặt mọi người, có ai bảo: “Bé Nhi làm ông già đi” là bé đứng lên, lưng cúi lom khom tay vờ chống gậy, bước nghiêng bước ngửa làm cả nhà cười rộ.

Miệng luôn cười tươi, Ly Na cũng đang bi bô tập nói. Bé mới nói sõi được vài tiếng: bà, ba. má, măm. Còn các tiếng khác giọng bé nói ngọng nghịu đến buồn cười. Mỗi lần thấy ai trong nhà sửa soạn đi đâu là bé lên tiếng: “Ti, ti” đòi đi theo. Có điều gì không vừa ý là bé lăn ra nằm vạ. Anh chị của em thường tập con mình chào hỏi ông, bà, cô chú và bất cứ người lớn nào đến nhà chơi. Lần nào, bé cũng ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu: “Dạ! Dạ!”. Những lúc đó, được khen bé thích thú lắm. Nhưng thích thú nhất đối với Ly Na là được ẵm đi chơi. Khi ấy, đôi mắt sáng ra, bé nhảy lên sung sướng.

  Ly Na là niềm vui của cả nhà em. Từ khi có bé, cả nhà em vui nhộn hẳn lên. Trong nhà em, ai cũng cưng chiều bé cũng mong bé ăn no, ngủ ngon, chóng lớn…

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 16

  Hai vợ chồng chị Hà dạy học ở Bắc Ninh. Hè vừa rồi, anh chị đưa con về thăm bà ngoại. Bé Mỹ Lệ đã được 20 tháng tuổi.

  Chỉ sau một ngày, nó quen thân hết mọi người: bà, cậu Sơn và dì Bình. Nó bám lấy bà suốt ngày. Cặp chân và đôi bàn tay cháu Mỹ Lệ rất xinh. Móng tay móng chân như những nụ hoa hồng tươi thắm. Cặp mắt sáng ánh lên vẻ tinh anh, dịu dàng. Má bầu lúm đồng tiền thơm mùi sữa. Tóc vàng mượt như tơ. Cổ tay có ngấn, tròn trĩnh đeo cái vòng bạc óng a óng ánh. Chẵn năm, cháu đã biết đi. Bây giờ, cháu đi khá vững. Cháu thích ngồi lên xe máy để được đèo đi chơi. Bé biết gọi mèo, gọi chó. Thích ôm búp bê nằm ngủ. “Bà ơi !”, “Mẹ ơi”, “cậu Sơn”, “dì Bình”, cháu cất tiếng gọi rất rõ.

Chị Hà bảo: “Nó ghê gớm lắm! Mới tí tuổi đã biết bênh bố, thích mặc áo quần đẹp, đi giày dẹp! Hỏi ai đái dầm, nó chỉ vào con chó bông !… Mỗi bữa cháu Mỹ Lệ ăn được một bát cháo đầy. Cháu thích được cầm thìa để tự múc cháo ăn. Tám chiếc răng sữa trắng nõn, nhai thức ăn chóp chép. Thấy ai làm gì cũng nhìn và bắt chước làm theo. Cháu nói được nhiều tiếng, thích cầm lấy cái điều khiển ti vi, nhấn nút, lắc lắc như người lớn. Cháu đã bắt đầu ê a tập hát và reo lên khi xem phim hoạt hình.

  Hôm trở về Bắc Ninh, cháu Mỹ Lệ ôm chặt lấy bà thơm lấy thơm để. Cháu nắm chặt tay cậu Sơn. Cháu đòi dì Bình bế. Cháu gọi bà, gọi dì, gọi cậu, vẫy tay khi ngồi lên xe ô tô. Từ hôm cháu Mỹ Lệ trở lại Bắc Ninh, nhà bà ngoại vắng hẳn. Ai cũng nhớ và thương!

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 17

  Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị lớn còn em gái tôi đang tuổi tập nói tập đi. Từ ngày có thêm một thành viên mới, gia đình tôi vui hơn rất nhiều, nhất là khi em bé  bắt đầu tập bước những bước chập chững và cất những tiếng nói bi bô.

  Em gái tôi được cả nhà gọi bằng một cái tên hết sức thân thương trìu mến là bé “Bún”. Bé Bún hôm nay đã hơn một tuổi. Em có nước da giống mẹ trắng hồng và mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất dễ thương. Mỗi khi có ai sờ vào má hay hôn nhẹ lên chiếc má phúng phính ấy thì bé cười lên như nắc nẻ. Khi bé nhìn mọi người lạ, hoặc nhìn cái gì bé thấy đẹp mắt cặp mắt bé mở to, tròn đen lay láy như hai hạt nhãn, không chớp mắt. Cái miệng chúm chím rất xinh, đôi môi đỏ tươi, mỗi khi bé nhoẻn miệng cười để lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng muốt trông đáng yêu lắm.

Hôm nay em Bún được bà mặc cho một chiếc váy màu hồng, trông em bé càng xinh, giống như búp bê vậy. Em bé cứ cố gắng vịn vào các đồ vật để đứng lên tập đi. Khi đã vịn đứng lên được, bé mạnh dạn buông tay và bước đi một vài bước lại ngã phịch xuống. Mỗi khi ngã bé không hề khóc mà còn cười khoái chí. Vừa tập đi vừa tập nói nên bé thường bắt chước các chị làm đủ các động tác, cử chỉ, kể cả nói từng tiếng rất ngộ nghĩnh đáng yêu. Là con gái nhưng em bé cũng rất tinh nghịch, bé thường bắt mọi người làm theo ý của bé, mỗi khi không được đáp ứng nhu cầu là em bé khóc nhè ngay.

Tuy còn bé nhưng em bé rất thông minh, khi được hỏi tên từng người em bé chỉ rất đúng dù chưa nói được. Mỗi khi chuẩn bị cho đi chơi là em bé đã biết chỉ vào mũ, áo khoác, khăn đội để sẵn sàng chuẩn bị đi.

  Cả nhà tôi ai cũng yêu quý em bé, em bé đã đem lại niềm vui cho mọi người trong gia đình. Tôi sẽ giúp ba mẹ chăm sóc em bé thật tốt, để sau này lớn lên em sẽ xinh đẹp và học giỏi giống như chị gái của mình.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 18

  Vào tháng 2 năm ngoái, gia đình em đã rất hạnh phúc đón chào thêm một thành viên mới, đó là bé Mun. Hiện tại bé Mun đã tròn một tuổi, trộm vía bé ngày càng đáng yêu, bụ bẫm, thời gian này bé đang tập nói, tập đi nên nhà em lúc nào cũng tràn ngập tiếng nói, tiếng cười.

  Bé Mun tên thật là Nguyên Anh Quân, bé là con của anh trai em, tuy là một bé trai kháu khỉnh nhưng bé có nước da trắng hồng, đôi má phúng phính lúc nào cũng hây hây hồng vô cùng đáng yêu. Mun có đôi mắt rất giống anh trai em, to tròn, đen lúng liếng, khuôn miệng nhỏ hồng thì lúc nào cũng líu lo những tiếng ê a không rõ nghĩa. Bố mẹ và anh chị em thường dạy Mun nói những tiếng đơn giản như bố, bà, mẹ…Do đang tuổi tập nói nên Mun rất thích nói theo người lớn, tuy chỉ là những tiếng ê a nhưng cũng làm cho không khí gia đình em rất vui vẻ. Em nhớ có lần bé Mun vô tình phát âm được tiếng “Bà, bà”, mẹ của em đã xúc động rơi nước mắt và lại ôm trầm lấy Mun đang chơi gần đó.

Dạo gần đây bé Mun cũng rất hiếu động, bé bò khắp nhà, có khi tự vịn lên thành ghế sô pha để di chuyển. Để giúp Mun tập đi, bên cạnh việc dùng xe đẩy, bố và anh trai em thường dắt tay Mun để bé tự bước đi. Những bước đi chập chững, nghiêng ngả của Mun rất đáng yêu, bé dường như cũng rất vui khi được dắt đi như vậy, bé cười và ê a đầy vui vẻ.

  Thật hạnh phúc khi gia đình em có một thành viên bé nhỏ như Mun, em sẽ luôn yêu thương và cùng bố mẹ, anh chị chăm sóc tốt cho bé Mun.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 19

  Trong dịp tết Nguyên Đán vừa qua, em và gia đình đã có dịp về quê ở Phủ Lí- Hà Nam. Trong buổi sum họp gia đình, em đã gặp một thành viên mới của gia đình, đó là Bon- con của chú em. Bon đang tuổi tập nói, tập đi nên vô cùng đáng yêu.

  Năm nay Bon đã hơn một tuổi, bé có chiếc má phúng phính, hồng hào như hai quả đào nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng, chiếc miệng chúm chím hay cười. Bon đã mọc được 4 chiếc răng sữa bé xinh nên khi em cười nhìn vô cùng đáng yêu. Trong ngày Tết, Bon được mẹ chuẩn bị cho bộ vest nhỏ nhìn càng đáng yêu hơn. Nắm lấy tay mẹ, bé Bi đã có thể tự chập chững bước đi khắp nhà, gặp người lạ bé cũng không hề sợ mà luôn toe toét cười, miệng ê a nói chuyện. Khi được các bác, các cô mừng tuổi, bé đã nghe lời mẹ khoanh tay và ạ một tiếng rất to.

Bon chưa biết nói, em mới chỉ nói được những tiếng đơn giản như “ạ”, “bà”, tuy nhiên em lại hiểu được những gì người lớn nói, đặc biệt khi được khen em tười mỉm cười thật tươi, có khi cười phát ra tiếng khiến mọi người cũng cười theo.

  Em rất vui khi được làm quen với Bon, thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình em. Năm mới em cũng chúc bé hay ăn, chóng lớn và ngày càng đáng yêu.

Bài văn tả em bé tập nói tập đi- Mẫu 20

  Hoàng Quyên là con gái của dì Hồng, em ấy đang học lớp mầm ở trường mẫu giáo Hoa hướng Dương. Em rất quý bé và coi bé như em gái của mình vậy.

  Hoàng Quyên năm nay vừa tròn 2 tuổi, người bụ bẫm và đáng yêu vô cùng. Làn da bé trắng trẻo, mịn màng như trứng gà, cặp mắt sáng long lanh, đen lay láy như hai hạt nhãn lồng. Nụ cười tươi, cái miệng chúm chím để lộ hai hạt gạo nhỏ xíu trông duyên dáng làm sao. Đôi môi đỏ hồng, cặp lông mi cong vút, mỗi khi em cười là tất cả hai mắt tít lại, miêng toe toét để lộ mấy cái răng sữa trắng xinh vừa mọc.

Hoàng Quyên đang tập đi những bước đi đầu tiên trong đời, em rất thích thú với “công việc” mới này, đi lắc lư cái mông, tay chuồi về phía trước. Cứ đi được hai, ba bước là bé lại ngả nghiêng, rồi lồm cồm bò dậy tiếp tục đi. Nghe mẹ hay ai đó vỗ tay khích lệ là bé lại toét miệng cười. Hoàng Quyên thích tự mình đi hơn là níu vào tay người khác.

Bé cũng vừa tập nói, mỗi lần sang chơi em thường dạy bé tập nói. Bé nói to và rõ nhất những tiếng như “ăn”; “mẹ”; “cháo”,…. các tiếng khác thì cứ ngọng nghịu, nghe buồn cười vô cùng. Mỗi lần ba đi làm về là em lại với tay và gọi “pa….pa” trông rất dễ thương. Hoàng Quyên thích được ẵm đi chơi, cứ mỗi giờ ăn là dì Hồng phải đưa em đi khắp nơi để dỗ bé ăn, được ra ngoài làm mặt bé sáng lên cười rất thích thú. Khi ai đó hỏi tên từng người trong gia đình, em chỉ rất chính xác. Ra về, lúc nào cũng vẫy tay chào tạm biệt, bập bẹ tiếng “bye… bye” nghe rất vui tai.

Tuy còn nhỏ nhưng nàng thích đồ đẹp, những chiếc váy hồng xinh xắn là niềm vui của cô bé. Mặc lên, trông em như một cô công chúa nhỏ vô cùng dễ thương. Hoàng Quyên cũng rất hí hửng với những nàng búp bê xinh đẹp và đặc biệt là các chương trình quảng cáo trên tivi, khi xem chúng, em như bị thu hút tập trung vào màn hình mà không rời mắt.

  Hoàng Quyên như một thiên thần nhỏ của gia đình vậy. Mỗi khi chơi với bé, em rất thoải mái, bé cũng rất ngoan nữa thỉnh thoảng mới khóc khi ai đó giành đồ chơi của bé. Em mong bé khỏe mạnh và lớn thật nhanh để hướng dẫn bé học bài và chỉ cho bé những điều hay lẽ phải mà em học được ở trường. Em thương bé rất nhiều!

Lời kết

Trên đây là dàn ý và một số bài văn tả em bé tập nói tập đi hay nhất dành cho các em học sinh tham khảo, giúp các em nắm vững kiến thức và biết áp dụng kiến thức để hoàn thành bài tập làm văn của mình, chúc các em học tốt!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *